Tâm sự của một bé gái 18 tháng tuổi có bà mẹ quá lười, đọc xong cười muốn rớt quai hàm _ Phunu.blog

Quả thật sống trên đời 18 tháng có lẻ, mình chưa gặp ai lười như mẹ mình. Trước tiên là các vấn đề thiết yếu ở lứa tuổi bọn mình: Ăn-ngủ-ị cho đến tỉ vấn đề khác.

1. Ăn

Từ khi mình sinh ra đến giờ, Hằng chưa bao giờ quấy bột hay nấu cho mình một bát cháo đúng chuẩn ăn dặm truyền thống luôn. Vì Hằng quá lười nên từ khi vẫn đương chức “chủ tịch hợp tác xã Toàn Lợi”, mình đã phải ăn cháo nguyên hạt và rau củ quả thô. Mới 2 cái răng đã phải gặm ngô, nhá thịt. Ở nhà với bà thì mình được ăn suốt ngày bao nhiêu là món ngon, không bỏ bữa nào. Còn ở nhà với Hằng, hôm nào 2 đứa dậy muộn thì xuống lục tủ lạnh có gì chén đấy, có khi mỗi đứa cái bánh mì là xong bữa sáng. Ngay cả hoa quả Hằng cũng chẳng bỏ hạt cho mình. Nho ăn thì phải tự nhằn hạt. Hằng bảo nuốt hạt là bị mọc cây trong bụng đấy. Mình sợ lắm, nhưng mà nho thì dễ chứ thanh long mình chịu. Chắc trong bụng mình đã có cả một vườn thanh long!

À quên, còn vụ này chứ. Mấy lần mình làm mình làm mẩy không ăn, bà lo lắm, sợ mình đói. Thế là cứ đến bữa, Hằng mang cơm lên phòng khoá cửa lại 2 đứa ngồi ăn với nhau. Mình mà giở quẻ á, Hằng cho nhịn rã họng luôn, khỏi dỗ. Mình nói cái này bí mật đừng mách bà mình nhé. Có mấy lần mình không ăn, Hằng còn chén thức ăn của mình. Xong xuống bà hỏi thì Hằng bảo mình ăn hết rồi. Mà á, ngồi ăn với Hằng thì “quên mùa xuân” được đi rong với xem ti vi đi. Lằng nhằng là “giải tán quốc hội” cho rã họng luôn chứ chẳng chơi đâu ý nhá.

2. Ngủ

Mình nhớ hồi còn bé xíu, có lần bà nội phải đập cửa phòng vào cứu mình vì Hằng để mình khóc ứ thèm dỗ. Bây giờ lớn rồi, đến giờ ngủ Hằng tắt đèn, bảo mình nằm xuốnng, thơm chúc ngủ ngon xong là Hằng ngáy o o luôn. Thế là mình đành ôm bạn khăn xô lăn lộn chán rồi khò. Lười đến thế là cùng! Mình chỉ nhớ mỗi hồi bé được bố hát bài Lá xanh ru ngủ. Mà nói thật nghe bố mình hát thì nhắm mắt ngủ luôn đi cho đỡ phải nghe còn hơn!


3. Vệ sinh

Nói ra thiệt xấu hổ, 18 tháng rồi mình vẫn đái dầm. “Giải toả nỗi buồn” xong mình cũng biết gọi Hằng thông báo. Xong Hằng sẽ ra dọn dẹp cho mình. Ngay từ hồi mình hơn 1 tuổi, tè xong Hằng bắt mình phải cầm quần mang vào nhà tắm mà vứt vào chậu. Ôi mình đoán chỉ một thời gian ngắn nữa thôi chắc Hằng sẽ bắt mình giặt quần của mình mất. Huhu.

4. Ăn vạ

Mình nghe các bạn mách cho độc chiêu này. Mình đã thử với ông bà nội ngoại. Kì diệu thật!!! Mình lăn ra một cái là muốn gì được nấy luôn. Thử với ông bà xong rồi, mình quyết định thử với Hằng. Ai ngờ, mình vừa lăn ra, Hằng bế mình lên giường rùi bảo: “Nằm đấy mà khóc, khóc to vào! Khóc chán thì nói chuyện nhé”. Dần dần mình phát hiện ra khóc với Hằng chỉ nhọc cái thân. Mình thì nằm khóc mệt mỏi còn Hằng lười chẳng thèm dỗ, ngồi thảnh thơi đọc báo.

5. Đi chơi

Hằng lười nên đi chơi với Hằng mình toàn phải đi bộ. Xa lắm các bạn ạ! Vào siêu thị với bà thì được đi xe đẩy, đi với Hằng thì phải đẩy xe. Đã thế còn phải lấy sữa tươi, sữa chua bỏ vào giỏ theo đúng loại chính phủ yêu cầu. Được cái mình lấy đúng Hằng cũng khen cho mấy câu mát lòng mát dạ.

Ôi, nói chung có một người mẹ lười mệt thật đấy! Đi tắm phải tự mở tủ lấy quần áo, lấy khăn. Chơi đồ chơi xong phải dọn hộc bơ. Sữa thì tự ôm bình mà uống, mà hút… Đến nóng cũng phải tự ra mà bật quạt… ti tỉ thứ việc đến tay mình. Tự dưng mình lại thành gái đảm. Sau này, anh nào lấy được mình chắc sướng phải biết, nhỉ? Nhưng có một bà mẹ vợ lười thì cũng phiền đây. Không khéo lại ế vì mẹ mất!

Theo WTT